[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Cả hai đi qua nhà ăn, Yuri hết việc, còn hai ngày để cô ấy tập quen với công việc. Yuri nghĩ một lúc rồi đưa cho cô một xấp giấy rất dày. Nội quy công ty còn đưa usb, nhưng xấp giấy này hình như có rất nhiều người viết, mỗi tờ giấy có nét chữ của một người thì phải. Ran lật từng tờ ghi chú, rồi nhận ra đây là gì.
  • Đây là ghi chú tay của trợ lý tổng giám đốc trước kia.
  • Trợ lý của tổng giám đốc trước cô đã có rất nhiều người, mỗi tờ ghi chú đều rất lộn xộn không rõ ràng. Người thì bảo:
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Tổng giám đốc thích trà, buổi sáng trà không được quá lạnh. Trưa không được quá nóng, chiều không được quá ấm.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
  • Ran lại lật tiếp. Bên dưới đầy những ghi chú chi chít.
  • Tổng giám đốc không thích son phấn, ghét người trang điểm quá đà. Ghét tóc ngắn, ghét mùi tỏi, không thích bụi.
  • Nhưng rồi bên dưới lại đá chan chát câu trên. Tổng giám đốc ghét người để mặt mộc, không trang điểm. Ghét tóc dài, thích ăn tỏi.
  • Cứ mỗi câu tổng giám đốc thích cái gì, thì bên dưới sẽ có một câu đối chọi lại. Ran không biết nói thế nào, lặng lẽ cất tờ giấy ghi chú đi. Cô phải xem độ tin cậy của đống ghi chú này lại một chút.
  • Yuri thấy cô không nói gì, cô cũng chẳng biết nói gì nữa. Nhiều người đọc xong ghi chú còn có thái độ rất lạ nữa kì. Người thì đọc từng trang, tự tổng hợp lại cho mình rồi lại xóa dòng vừa rồi.
  • Người thì nghi ngờ nhân sinh một lúc lâu, hỏi rằng tổng giám đốc nhà này có mấy người… À ừ, tổng giám đốc nhà này chỉ có một người, nhưng thói quen của anh cứ giống như mỗi ngày anh lại đổi một người khác.
  • Yuri đợi Ran phản ứng, nhưng cô chẳng phản ứng lại chút nào, cô chỉ đọc đi đọc lại những ghi chú nọ rồi gật đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Cảm ơn cô Yuri
  • Yuri không biết tại sao vẫn là dáng vẻ ấy, nhưng cô có cảm giác càng nhìn càng đẹp. Yuri lắc đầu nguầy nguậy
  • Trưởng phòng kinh doanh
    Trưởng phòng kinh doanh
    Đừng cảm ơn. Chúc cô làm việc thuận lợi.
  • Ran gật đầu, cô dành ba ngày nắm vững hết tất cả nguyên tắc lớn nhỏ của công ty, sau đó đến báo danh ngày đầu tiên.
  • Tổng giám đốc tên là Shinichi. Nhưng không ai gọi thẳng tên anh cả, ấy vậy mà Ran vẫn nhớ trong lòng. Hôm qua khi vừa được tuyển vào xong, Ran chỉ đứng bên cạnh anh nhìn anh cúi đầu làm việc. Cô rót trà giúp anh một lúc, rồi mới rời đi. Tổng giám đốc còn trẻ, anh làm việc rất chuyên tâm, nên Ran không thấy anh có gì quá khó tính như lời đồn cả. Nhưng những ghi chú chi chít đó cũng không phải là để không, Ran đọc một lần rồi lại một lần, sau đó suýt thì nghĩ tổng giám đốc của mình là một người kỳ lạ.
  • Ngày đầu tiên cô đi làm rất sớm, mới năm giờ sáng đã đến công ty. Tổng giám đốc ở tầng tám tám, sau này cô cũng sẽ làm việc ở đây. Ran dùng cả buổi sáng để sắp xếp lại bàn làm việc của mình. Ran ngồi trên tầng cao nhất chờ một lúc, chợt nghe thấy tiếng thang máy. Thang máy chưa mở ra, nhưng cô nghe thấy một giọng nói như đè nén gì đó.
  • Đó là một giọng đàn ông rất trầm, hình như anh đang nghe điện thoại. Anh liên tục nói gì với bên kia, cho dù là sáng sớm nhưng giọng nói vẫn tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào. Ran đợi người nọ ra khỏi thang máy, mới biết Shinichi đến rồi.
  • Đây là lần đầu Ran thấy anh sau lần phỏng vấn đó.
  • Anh liếc nhìn cô một thoáng, đôi mắt sâu thẳm ấy không thay đổi, nhưng đã nhận ra cô là ai. Ran chớp mắt một thoáng, chỉ thấy đồng tử anh hơi giãn ra, gật đầu với cô. Ran cũng vì vậy mà đi theo anh vào phòng.
  • Văn phòng giám đốc không có một thứ gì để giải trí, vừa đi vào phòng, đã thấy một bộ bàn ghế tiếp khách màu xám, trên bàn trà thấp có một bộ ấm tử sa, khi nào cũng nghi ngút hương trà thơm. Ran không pha trà, hình như đây là trà của bộ phận khác để vào.
  • Ban đầu, Ran cứ nghĩ nơi ấy chỉ dùng để tiếp khách, nhưng đến khi một buổi chiều cô rót thêm trà vào tách cho Shinichi đến năm lần, thì lại hiểu ra có khi anh mới là người nghiện trà, việc này không liên quan gì đến việc trà luôn đầy để tiếp khách hay gì cả, mà chỉ đơn giản là anh thích trà mà thôi.
14
Chương 13